Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Chạy trốn.............




“Một chung trà cho ngày mưa tháng sáu
Chiếc lá rơi làm thành bản tình ca
Một am tranh, một Tăng lữ quê mùa
Đêm tĩnh mịch tiếng kinh  cầu an lạc”
Lại bắt đầu một ngày thật bình yên. Nhỏ tự  tập cho mình cảm nhận từng khoảnh khắc qua đi nhẹ nhàng và tận hưởng hương vị cuộc đời đầy những niềm vui và nỗi buồn.
Ta thích cảm giác trốn vào một góc nào đó của đời mình, ngồi lại bên chung trà và đọc từng trang sách để thấy mình thật nhỏ bé và bình yên.
Ta thích ngồi lại một mình nhớ lại những khuôn mặt vụt qua, mỗi người một hình dáng, mỗi người một tâm trạng... Có người vội vã, người chậm rãi, người sang trọng, người nghèo hèn... Có nụ cười và cả những lo toan trên những khuôn mặt ấy. Có hạnh phúc và cả khổ đau. Cảm nhận được một chút ồn ào, xô bồ của dòng đời.
Mỗi ngày khi hòa vào dòng đời hối hả, tôi it có giây phút nào để lắng nghe lại lời nói của con tim. Tôi chạy theo những thăng trầm của cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua, tôi không còn đủ tự tin để hòa vào dòng chảy cuộc đời. Trốn chạy……….tôi chưa bao giờ có ý định. Tôi chỉ muốn có những phút giây tĩnh lặng của cõi lòng. Tôi không vào rừng  hay trụ am tranh gì hết mà chỉ làm một người quê mùa, ít nghe chuyện thế sự và hạn chế sự chi phối của công nghệ…..Tôi chỉ trở về với góc nhỏ hoang sơ, bầu bạn cùng chung trà tri kỷ. Mượn câu nói của câu thơ trong tác phẩm Chứng đạo ca của Huyễn Giác Thiền Sư do Hòa thượng Từ Thông dịch để tự khích lệ tinh thần trong cuộc “Chạy trốn” của tôi
“Vào rừng thẳm trụ am tranh tỉnh mịch
Dưới côi tùng, bên gộp đá bóng râm che
Làm tăng quê, vui sâu trong tĩnh tọa, trong êm đềm
Cảnh lặng lẽ, an lành sao nói hết”.
Chỉ khi ngồi lại thì ta mới nghe được âm thanh của gió và mùi lá non mơn mỡn ngoài kia.
Từng ngày Hạ trôi qua với những cơn mưa sụt sùi . Ta tập Vui một chút và buồn một chút cho ngày đầy . Mưa ơi! “có mãi còn những ngày bình yên như thế?”
Mưa tháng sáu, mưa của những tiếc nuối, khát vọng, lo lắng, bồn chồn, mưa để rồi ngày mai trời lại sáng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét